sử tử và chuột
Một hôm, một con Sư Tử rất to đi kiếm mồi trên bãi đất hoang. Ðói quá nhưng nó chẳng kiếm được con vật nào để ăn thịt, chỉ thấy vài con sâu và ít rễ cây. Nó thầm nghĩ: “Ta mà ăn sâu bọ ư? Ta là Chúa của muôn loài, khỏe nhất và hung dữ nhất kia mà! Còn rễ cây ư? Ta đâu phải con bò chuyên ăn cỏ!”
Tức giận quá, Sư Tử gầm lên.
Bất chợt, một chú Chuột Nhắt chạy ngang qua. Sư Tử liền túm lấy đuôi Chuột Nhắt, há miệng định nuốt. Chuột Nhắt kêu lên:
– Khoan đã, ông Sư Tử!
– Tại sao?
– Tôi bé xíu thế này, ông ăn chỉ dính mép. Với lại ông ăn thịt tôi rồi thì tôi còn có thể làm gì giúp ông được nữa? Vì vậy ông hãy nghĩ xem có nên ăn thịt tôi không?
Sư Tử suy nghĩ một hồi rồi hỏi:
– Mày bé nhỏ và yếu đuối thế này, làm gì giúp ta được?
Chuột Nhắt đáp:
– Chưa biết chừng! Ông hãy tha cho tôi đi rồi có ngày tôi sẽ giúp được ông.
Sư Tử nghe xuôi tai bèn buông Chuột Nhắt xuống, bảo:
– Thôi được, ta tha cho mày! Bước!
Hôm sau, khi đi săn mồi Sư Tử bị sa vào tấm lưới bẫy của thợ săn. Nó cố hết sức vùng vẫy nhưng không sao thoát ra được. Sư Tử tuyệt vọng nghĩ: “Con người sẽ đến và giết ta mất!”
Vừa đúng lúc đó, Chuột Nhắt chạy đến, dùng bộ răng bé xíu và nhọn hoắt cắn đứt các mắt lưới, tạo thành một lỗ hổng lớn. Thế là Sư Tử thoát ra được.
Sư Tử cảm kích Chuột Nhắt:
– Ta tuy to lớn như vậy mà cũng vẫn có lúc cần những kẻ bé hơn mình. Ta cảm ơn Chuột Nhắt.