Ngày xưa, có hai anh em, cha mẹ mất sớm, sống với nhau rất êm ấm, thuận hòa. Hai người làm chung và ăn ở cùng một nhà.
Nhưng đến khi lấy vợ, người anh muốn làm giàu riêng cho mình nên đỗi đãi với em lạnh nhạt và tìm cách chia gia tài cho em ra ở riêng.
Người anh chiếm nhiều ruộng tốt, chỉ cho em một ít ruộng xấu. Người em phải ra cuối đồi dựng một túp lều để ở.
Từ đó người anh trở nên giàu có, còn người em ngày càng túng thiếu.
Sợ em hay đến xin xỏ, người anh luôn tìm cách tránh mặt. Ở trong làng, người anh chỉ thích chơi với nhà giàu. Mỗi khi bắt được con cá, con lươn, săn được con hươu, con nai thì người anh đều mời họ đến chè chén. Tuyệt nhiên không bao giờ gọi đến em. Chỉ khi ngày mùa bận rộn hay có việc cần, người anh mới tìm em để đỡ tốn tiền thuê người làm. Em lần nào cũng vui vẻ đến giúp.
Người chị dâu thấy thế, bèn khuyên chồng nên đối đãi với em tử tế. Nhưng người anh vẫn không sửa đổi tính nết.
Một hôm, người anh vào rừng bắn được một con nai rất lớn, định gọi bạn đi khiêng về cùng ăn. Thấy thế, người vợ bàn với chồng hãy thử xem bụng dạ bạn ra sao đã.
Nghe theo lời vợ, người anh đến nhà bạn, làm ra vẻ hoảng hốt:
- Tôi đi săn chẳng may bắn trúng một người. Bây giờ làm thế nào, anh giúp tôi với!
Bạn lắc đầu thở dài, trả lời gọn lỏn:
- Trời mưa, rãnh nhà ai, nhà ấy xẻ!
Lại nghe theo lời vợ bàn, người anh đến nhà em cũng làm ra vè hoảng hốt:
- Anh đi săn chẳng may bắn trúng một người. Bây giờ làm thế nào, em giúp anh với!
Người em lo lắng, nghĩ một lúc, rồi an ủi anh:
- Ðã trót bắn chết rồi thì khiêng về làm ma vậy! Rồi anh em ta cùng nhau thu xếp tiền và xin lỗi gia đình họ, chứ biết làm thế nào!
Lúc bấy giờ, người anh mới tỉnh ngộ, nói rõ chuyện thật và rủ em đi lấy nai. Khi khiêng nai ở rừng về, qua nhà bạn, hai người cố ý để đùi nai cọ vào vách kêu sàn sạt. Người bạn đang ăn cơm nghe động chạy ra xem. Nhìn thấy không phải khiêng người chết mà là một con nai to tướng, anh ta đờ người ra tiếc rẻ:
- Thế mà bảo là người chết thì ai biết đâu mà giúp được!
Người anh bấy giờ đáp:
- Thôi chào bạn! Mưa rơi nhà tôi, anh em tôi xẻ lấy rãnh vậy!
Từ đấy, hai anh em lại đầm ấm sống chung với nhau.