Tại một thành phố nọ, trong ngôi nhà nhỏ ở ngay ngã tư đường phố có ba ngọn đèn cùng chung sống với nhau. Đó là đèn đỏ, đèn vàng và đèn xanh. Công việc của chúng thật quan trọng. Này nhé, nếu đèn xanh bật sáng, nghĩa là đường đang trống xe hơi và mọi người có thể băng qua được! Còn khi đèn vàng bật lên là lúc nó muốn lịch sự nhắc chúng ta rằng:
- Đi cẩn thận nhé! Sắp phải dừng lại đấy!
Sau đèn vàng là đèn đỏ. Đèn đỏ sáng lên và nói:
- Xin mời dừng lại! Đến lược xe khác đi!
Trật tự trên là nghiêm ngặt. Không đèn nào được quên thứ tự bật sáng của mình. Nhưng bất ngờ, một hôm đèn xanh cãi nhau với đèn đỏ. Đèn xanh nói:
- Tại sao xe hơi đang chạy lại phải dừng lại? Xe nào cũng vội vã như nhau vì có biết bao nhiêu người đang đợi chúng ở các bến xe. Này đèn vàng và đèn đỏ ơi, tôi không nhường cho các anh đâu. Tôi cứ bật sáng mãi để các xe được chạy liên tục đấy!
Đèn đỏ bèn cãi lại:
- Tôi nghĩ khác, các xe vội vã chạy nhanh nên rất mệt. Vì thế, tôi cần chiếu sáng để chúng dừng lại nghĩ thật lâu!
Nghe hai bạn cãi nhau, đèn vàng ân cần hòa giải:
- Đèn xanh và đèn đỏ ơi, ai có việc của người nấy. Cãi nhau mà làm gì?
Nhưng dù cho đèn vàng van nài thế nào, đèn đỏ và đèn xanh vẫn cứ cãi nhau… và thậm chí đánh nhau nữa chứ! Kết cục là cả hai đều bị thương tích đầy mình nên chẳng còn bật sáng lên được nữa. Thế rồi, các loại xe và người qua lại ỡ ngã tư đường không còn biết phải đi như thế nào nên cứ ùn lại, ùn lại… Chẳng mấy chốc, đường xá đông nghịt những xe và người… Thế là tắt đường mất rồi!
Bỗng một ông tiên mặc trang phục như chú cảnh sát giao thông xuất hiện. Ông tiên đến ngôi nhà của ba ngọn đèn và khám sức khỏe cho chúng. Sau đó, ông tiên ngồi trò chuyện vui vẻ rất lâu với cả ba ngọn đèn rồi ân cần khuyên chúng:
- Này các cậu bé, đừng bao giờ cãi nhau nữa nhé!
Từ đó trở đi, trong ngôi nhà nhỏ tại ngã tư đường phố, ba ngọn đèn xanh, vàng, đỏ luôn sống chan hòa và đoàn kết với nhau.